Bài học quản lý nhân sự từ truyện cổ tích trẻ em

Như các bạn đã biết, quản lý nhân sự là câu chuyện diễn ra hàng ngày, hàng giờ và đến từ bất kỳ đâu – kể cả từ một câu chuyện cổ tích của trẻ em.

Chuyện kể rằng, có cô bé tên là Goldilocks bị lạc trong rừng. Cô đi mãi và cuối cùng đến một ngôi nhà nhỏ của gia đình gấu gồm gấu bố, gấu mẹ và gấu con. Khi vào trong nhà Goldilocks nhìn thấy ba chiếc ghế, nhưng chiếc thứ nhất quá cao, chiếc thứ hai thì quá rộng, chỉ có chiếc thứ ba là vừa vặn.

Cô ngồi lên chiếc ghế thứ ba. Cô bé lại nhìn thấy ba đĩa súp ở trên bàn, đĩa thứ nhất quá nóng, đĩa thứ hai quá nguội, đĩa thứ ba rất vừa. Cô bé ăn đĩa súp thứ ba. Cô bé đi lên thang gác và nhìn thấy ba chiếc giường. Chiếc thứ nhất dài quá. Chiếc thứ hai thì rộng quá. Chỉ có chiếc thứ ba là vừa vặn. Cô bé leo lên chiếc giường thứ ba và ngủ ngon lành.

Câu chuyện còn tiếp diễn nhưng chúng ta tạm dừng lại ở đây để bàn về có ý nghĩa mà câu chuyện có thể mang lại trong lĩnh vực quản lý nhân sự. Bạn nào chưa đọc truyện này thì kéo xuống dưới cùng nhé. Nếu bạn đặt nhân viên của mình dưới một áp lực công việc quá lớn với mong muốn đạt được mục tiêu kinh doanh của công ty, họ sẽ phản kháng lại bạn ngay bằng cách phàn nàn không ngớt về môi trường làm việc bóc lột nhân công, nơi mà họ sống chỉ để làm giàu cho bạn. Ngay khi có cơ hội đầu tiên, họ sẽ bỏ sang một công ty khác, và rất có thể công ty đó là một trong những đối thủ cạnh tranh của bạn.

Bài học quản lý nhân sự từ truyện cổ tích trẻ em

Ngược lại, nếu bạn quá chú ý tới nhân viên và cố hết sức để uốn mình theo sở thích của nhân viên nhằm làm cho công sở của bạn trở nên vui nhộn, thì những nhân việc được nuông chiều đó sẽ có thể làm ra chuyện gì đây? Nhân viên của bạn sẽ bắt đầu cho rằng bạn là một người dễ dãi và lập tức nghĩ đến việc lợi dụng lòng tốt của bạn. Họ đòi hỏi ngày càng nhiều hơn, cho dù những gì bạn mang lại cho họ đã là khá hào phóng so với tiêu chuẩn chung. Họ thậm chí trễ nải trong công việc, hay đùa giỡn với sự thông cảm của bạn khi bạn thử quở trách hoặc phê bình họ. Họ bắt đầu bình luận sau lưng về những quyết định điều hành của bạn, và nằng nặc đòi bạn phải đưa ra lời giải thích cho tất cả những công việc mà bạn muốn hoặc cần họ thực hiện.

Vậy làm thế nào bạn có thể điều tiết mối quan hệ với nhân viên và mức độ “tốt bụng” như thế nào được xem là phù hợp? Làm thế nào để bạn xây dựng một môi trường làm việc tích cực, lành mạnh cho nhân viên của bạn? Câu trả lời sẽ có ngay sau đây.

Bạn không phải là ông chủ. Nhân viên của bạn cần phải nghĩ về lợi ích của toàn bộ công ty và tình trạng kinh doanh của công ty, chứ không phải chỉ tìm cách ứng phó với cá nhân bạn. Người lao động ngày nay luôn đòi hỏi quyền chủ động và tự do cần thiết ở mọi cấp bậc, vì vậy họ sẽ phản kháng nếu bạn tỏ ra là một kẻ độc tài. Bạn không thể yêu cầu nhân viên của mình làm việc gì với lý do bạn là ông chủ. Ngày nay, điều đó không còn tác dụng nữa.

Bí quyết ở đây là bạn phải đảm bảo rằng nhân viên không đánh giá bạn là một người quá rộng rãi hoặc quá chặt chẽ, mà là một người khôn ngoan và có đủ khả năng để xây dựng một doanh nghiệp thành công, đồng thời là người cam kết rằng nếu công ty làm ăn phát đạt thì những nhân viên có đóng góp cũng được tưởng thưởng xứng đáng.

Bạn cũng không phải là bạn bè của họ. Bạn có thể rất gần gũi với những nhân viên lâu năm, và thỉnh thoảng cũng cảm thấy khó xử khi bạn buộc phải sa thải họ. Sau giai đoạn hình thành và củng cố bộ máy công ty, bạn cần thiết lập những quy tắc nhất định và phải để cho nhân viên của bạn hiểu rằng thành công của họ phụ thuộc vào thái độ tôn trọng những quy tắc đó – chứ hoàn toàn không phụ thuộc vào mối quan hệ cá nhân với bạn.

Hãy biến công ty thành “người thứ ba trong phòng”. Nhân viên nên quan tâm đến sự phát triển của công ty, chứ không phải là làm giàu cho cá nhân bạn. Những mục tiêu mà nhân viên hoàn thành sẽ làm lợi cho toàn bộ công ty, và do đó làm lợi cho tất cả mọi người. Các chuyên gia khuyên rằng, bạn nên đặt công ty trong một không gian cùng với bạn và nhân viên của bạn, và nói với nhân viên rằng nếu người thứ ba đó – tức công ty của bạn – cảm thấy hạnh phúc thì bạn và nhân viên của bạn cũng sẽ hạnh phúc như thế.

Khuyến khích đội nhóm chứ không khuyến khích từng cá nhân. Nhiều nhà lãnh đạo tin tưởng rằng phần thưởng và những hình thức động viên tinh thần khác nên được xây dựng dựa trên thành tích chung của tập thể, chứ không phải thành tích của một cá nhân. Ví dụ bạn có thể thiết lập những mục tiêu vừa tầm cho những công việc phức tạp và khó khăn, và nói với nhân viên rằng nếu hoàn thành được định mức, tất cả mọi người đều có lợi; nếu có thể vượt định mức, mọi người trong dự án đó sẽ nhận được phần thưởng từ phần công sức đã bỏ ra.

Một ưu điểm của phương pháp này là tất cả các nhân viên đều hiểu rằng sẽ bị xử lý nghiêm nếu trốn việc, làm việc lề mề hoặc những hình thức gây cản trở khác cho quá trình sản xuất. Họ xác định được rằng chất lượng công việc không đạt yêu cầu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của cá nhân họ.

Phải biết quan tâm. Khi thời tiết trở nên nóng bức vào mùa hè, bạn hãy cho đặt quạt thông gió và nước mát xung quanh chỗ làm việc của nhân viên. Nói chung, bạn nên làm những điều tương tự như vậy mà không cần đợi đến khi nhân viên yêu cầu.

Hãy làm cho nhân viên “nhìn thấy sự logic”. Bạn không cần phải giải thích dài dòng, điều quan trọng là phải làm cho nhân viên nhìn thấy tính hợp lý trong hành động và việc làm của bạn. Lúc đó, nhân viên của bạn sẽ thấu hiểu ý nghĩa những điều bạn đang thực hiện, họ sẽ thấy được ý nghĩa của hoạt động kinh doanh và các giá trị khác trong công ty, họ sẽ không xem nhiệm vụ mà bạn giao phó như một mệnh lệnh độc đoán từ ông chủ.

Và cuối cùng, như Benjamin Franklin đã nói năm 1776, khi quân đội Anh tiến đánh Philadelphia: “Hỡi các bạn, nếu chúng ta không đồng lòng và cùng đoàn kết lại, thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ lần lượt gục ngã”.

(Nguồn: Vn8x)

Goldilocks và Gia Đình Nhà Gấu

Ngày xửa ngày xưa trong một khu rừng lớn, gần một ngôi làng, có một gia đình Gấu Bông sống trong túp lều. Chúng không thật sự là Gấu Bông, vì Gấu Bố rất to, Gấu Mẹ thì trung bình, và chỉ có Gấu Con là có thể được xem là Gấu Bông.

Mỗi chú gấu có giường phù hợp với kích cỡ của mình. Giường của Gấu Bố to,  đẹp và thoải mái. Giường của Gấu Mẹ cỡ trung bình, trong khi Gấu Con có cái giường nhỏ xinh làm từ gỗ anh đào mà Gấu Bố đã đặt từ đôi bạn hải ly.

Bên cạnh cái lò sưởi, xung quanh chỗ cả nhà quây quần vào buổi tối, là một cái ghế to được chạm khắc cho chủ nhà, một cái ghế bành màu xanh nhung tuyệt đẹp cho Gấu Mẹ, và một cái ghế rất nhỏ cho Gấu Con.

Xếp gọn ghẽ trên bàn ăn là ba cái tô sứ. Cái to dành cho Gấu Bố, cái nhỏ hơn là cho Gấu Mẹ, và cái tô nho nhỏ dành cho Gấu Con.

Tất cả hàng xóm đều tôn trọng Gấu Bố và người ta nhấc mũ  lên chào khi  chàng đi ngang qua. Gấu Bố thích điều này và luôn luôn lịch sự đáp lại lời chào của mọi người. Gấu Mẹ có rất nhiều bạn. Nàng đi thăm chúng vào mỗi buổi chiều để trao đổi lời khuyên hay và những công thức nấu món thạch và trái cây đóng chai. Tuy nhiên, Gấu Con hầu như không có bạn. Một phần bởi vì nó hay bắt nạt bạn và thích thắng các trò chơi và các cuộc tranh luận. Nó cũng là một tay phá phách và luôn luôn vướng vào rắc rối. Sống không xa đó là một cô bé tóc vàng có tính cách giống Gấu Con, và thêm cả  tính  kiêu căng, ngạo mạn, nên mặc dù Gấu Con đã nhiều lần mời cô đến nhà chơi, cô bé luôn từ chối.

Một hôm nọ, Gấu Mẹ làm một chiếc bánh put-đinh thật ngon. Nó được làm từ công thức mới, với quả việt quất và những quả dâu mọng đã được nghiền nát khác. Những người bạn của Gấu Mẹ khen cái bánh rất ngon. Khi bánh làm xong, nàng nói với cả nhà:

“Phải chờ bánh nguội mới được, không thì sẽ mất ngon. Sẽ  mất ít nhất là một tiếng. Sao chúng ta không đến thăm Hải Ly con mới chào đời nhỉ? Hải Ly Mẹ sẽ vui lắm đấy?” Gấu Bố và Gấu Con rất muốn thưởng thức cái bánh put-đinh, dù còn nóng hay không, nhưng chúng thích ý tưởng  đi thăm đứa bé sơ sinh.”

“Chúng ta phải mặc những bộ đồ đẹp nhất, cho dù chỉ là một cuộc viếng thăm ngắn. Mọi người tại nhà Hải Ly bây giờ rất bận, và chúng ta không được ở lại quá lâu!” Và rồi họ  khởi hành dọc theo lối mòn về phía bờ sông. Chẳng lâu sau, cô bé hợm hĩnh, tên là Goldilocks, khi cô đi  hái hoa ngang qua nhà Hải Ly.

“Ồ, nhà Gấu xấu thật!” Goldilocks tự nhủ khi đi xuống đồi. “Mình sẽ lén nhìn vào trong! Sẽ không đẹp như nhà mình đâu, nhưng mình muốn xem nơi Gấu Con ở.” Cốc! Cốc! Cô bé gõ nhẹ vào cửa. Cốc! Cốc! không một tiếng động…

Chắc chắn sẽ có người nghe thấy mình,” Goldilocks tự nhủ, đã hơi sốt ruột. “Có ai ở nhà không ạ?” cô bé gọi, ghé mắt qua cánh cửa. Rồi đi vào căn nhà không người cô bắt đầu lục lọi nhà bếp.

“Một cái bánh put-đinh!” cô bé thốt, nhúng ngón tay vào cái bánh put-đinh Gấu Mẹ để lại cho nguội. “Ngon thật!” cô nhỏ thầm thì, múc một thìa từ tô của Gấu Con. Trong nháy mắt, cái tô hết sạch trên cái bàn bừa bộn. Với cái bụng no tròn, Goldilocks tiếp tục lục lọi.

“Giờ thì, đây hẳn là ghế của Gấu Bố, đây là của Gấu Mẹ, và cái này thuộc về bạn mình, Gấu Con. Mình sẽ chỉ ngồi lên một tí thôi!” Nói xong, Goldilocks ngồi xuống chiếc ghế, do chưa từng chịu một sức nặng như thế, nên chiếc ghế gãy ngay một cái chân.. Goldilocks ngã xuống, nhưng không hề bận tâm bởi thiệt hại này, cô bé đi lên lầu.

Không thể nhầm lẫn  chiếc giường của Gấu Con.

“Ừm! Thoải mái thật!” cô bé nói khi nhảy lên giường. !Không đẹp bằng giường của mình, nhưng cũng gần giống!” Rồi cô bé ngáp. “Mình sẽ nằm xuống, chỉ một phút thôi để thử cái giường.” Và chẳng mấy chốc, Goldilocks đã ngủ say trên giường Gấu Con. Cùng lúc đó, gia đình Gấu đang trên đường về nhà.

“Hải Ly con nhỏ quá mẹ nhỉ?” Gấu Con nói với mẹ. “Con có bé xíu như vậy khi con mới sinh không hở mẹ?”

“Không hẳn, nhưng gần như là thế,” Gấu Mẹ đáp, với sự trìu mến. Gần đến nhà, Gấu Bố nhận thấy cánh cửa chỉ khép hờ.

“Nhanh nào!” nó la lên. “Có ai đó đang ở trong nhà…” Không biết do Gấu Bố đang đói bụng hay một suy nghĩ khiến chàng giật mình? Dẫu sao, chàng phóng thật nhanh vào nhà bếp. “Bố biết mà! Ai đó đã ăn sạch bánh put-đinh.”

 “Ai đó đã nhảy lên ghế của mẹ!” Gấu Mẹ than phiền.

“Và ai đó làm gãy ghế của con!” Gấu Con rên rĩ.

Thủ phạm có thể ở đâu? Họ đều chạy lên lầu và rón rén  đầy sửng sốt đến  giường Gấu Con. Goldilocks đang nằm trên đó, ngủ thật ngon. Gấu Con chọc vào chân cô bé.

“Ai đó? Tôi đang ở đâu đây?” cô nhỏ rít lên, giật mình tỉnh dậy. Hoảng sợ trước những khuôn mặt giận dữ hướng về phía mình, cô bé chộp lấy tấm chăn che lấy cằm. Rồi nhảy xuống giường và chạy bổ xuống lầu.

“Đi thôi! Đi khỏi nhà này!” cô bé thầm nói khi chạy, quên bẵng tất cả rắc rối mình đã gây ra. Nhưng Gấu Con gọi qua cửa, vẫy tay:

“Đừng chạy! Quay lại đi! Tớ tha lỗi cho cậu đấy, đến chơi với tớ nào!”

Và đây là cách mọi chuyện kết thúc. Kể từ ngày hôm đó, Goldilocks kiêu căng thô lỗ trở thành một cô bé dễ chịu. Cô bé kết bạn với Gấu Con và thường sang nhà nó chơi. Cô bé cũng mời nó đến nhà và chúng luôn mãi là bạn thân.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mã bảo mật *